Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Tôi không có bản lĩnh. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Nên cứ phải từ từ từ từ.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được.