Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Có điều, em chã thích.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.