Ôi, thói quen của con người. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Nên không ai có lỗi. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Chả là hôm qua có chuyện. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Một pho tượng im lìm.
Nhu cầu của bạn không cao. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Xung quanh là người. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.