Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Muốn được tin tưởng một lúc.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Cũng thành thói quen rồi. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Ông Diểu tức giận giương súng. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Rồi thể hình tính sau. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Chúng tôi làm theo luật. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.