Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Rồi đau và chấp nhận đau.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Tự giác làm một số việc. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Thấy mặt mình mát lạnh. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Cậu em kia, là một người tốt.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Vậy ra là tại những lần như thế này. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.