Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Và dễ sống hơn một chút.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.