Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Cô gái bảo: Không. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Lúc đó, tôi trống rỗng. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.