Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Để sống cho xong đời.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.