Lần đầu tiên vì bất ngờ mà tôi thấy giá trị của phương pháp đó: Một bữa, tôi thăm Ngài tại Bạch Cung, tôi bày tỏ một chính sách cần phải áp dụng liền, nhưng xem ý Ngài không thuận. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp. Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm.
Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả.
Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Tóm lại, gọi là lý luận, chứ kỳ thực chúng ta chỉ tưởng tượng ra những lý lẽ để giúp ta cố giữ những thành kiến cũ của ta thôi.
Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường". Phần đông chúng ta đầy thành kiến và thiên vị. "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói.
Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy. Đã ham muốn tất cả phải thành công và lời cầu nguyện nào chân thành cũng được chuẩn hứa. Phương pháp thuần hóa tội nhân của ông đã có những kết quả dị thường.
- Phải, điều đó đúng - ông ta công nhận. Ông trả lời một vài câu thôi, rồi nhất định không trả lời những câu khác. Khi tôi kể lại chuyện đó, một người học trò tôi hỏi: "Nhưng ông muốn cầu người đó điều chi?".
Bạn đã thách đố người ta. Năm 1922, sau hai thế kỷ oán thù, dân Thổ Nhĩ Kỳ quyết xua đuổi những kiều dân Hy Lạp ra khỏi nước, Mustapha Kémal hô hào quân lính". Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không.
Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này: "Ben, mày thiệt khó chịu. Nhưng ông phải cương quyết; luôn luôn dụng tâm mãnh tiến và đem đại thắng về cho chúng tôi". Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.
"Giám đốc phòng giữ gìn máy móc". Khi ra đi, con quay lại và chào cha: "Thưa cha, con đi!". Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó.
Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy. Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần. Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: - Tại sao? Tại sao vậy? - Vì nó nóng quá, rờ tới, cháy tay đi.